Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

Tử thần ung thư và nước mắt người đàn bà khổ nhất thế gian

Bà có 5 người con trai thì 4 người đã bị tử thần mang tên ung thư bắt đi. Người con còn lại, chỗ dựa duy nhất cũng đang đêm ngày chống chọi với căn bệnh quái ác này.



Tử thần ung thư và nước mắt người đàn bà khổ nhất thế gian​

Nhà trống trơn vì các con vướng vào bạo bệnh

Ở thôn Lũng Vị (Đông Phương Yên, Chương Mỹ, Hà Nội) ai cũng bảo bà là người khổ nhất thế gian, sinh ra để nếm trải những tột cùng đau đớn.

Lũng Vị vài năm gần đây được gọi là cái rốn ung thư của Hà Nội. Ở đây, có thời kỳ người ta sợ đến bệnh viện, sợ những tờ phiếu khám sức khỏe có những dòng chữ quá đỗi vô tình.

Bất kỳ ai cứ thấy người khó ở, đi viện khám là y rằng tòi ra một chứng ung thư khủng khiếp. Và, chỉ sau lần đi khám ấy vài tháng thì nghĩa trang cuối làng lại có thêm một phần mộ mới. Trên mộ nhiều khi chỉ có những vòng hoa trắng tinh khôi.

Lần tìm vào Lũng Vị, hỏi bà Nguyễn Thị Tuất chẳng mấy ai biết. Ở quê, những phụ nữ có tuổi thường được gọi bằng tên chồng. Hỏi bà Tuất không ai biết nhưng nhắc tới người đàn bà có mấy người con trai mất vì bệnh ung thư thì ai cũng rõ.

Người ta chỉ đến tận nhà và khi chỉ đường, ai cũng bảo, ở xóm này, xã này, thậm chí cả huyện này, tỉnh này chẳng ai đau khổ, bất hạnh như người đàn bà một mình chống chọi với quỷ dữ ung thư ấy.

Khi tôi đến, bà Tuất đang cặm cụi ngồi chẻ lạt ở giữa sân. Bà ngồi một mình, bốn bề tĩnh lặng. Tôi cố tìm tiếng trẻ con, thậm chí tiếng gà, tiếng chó mà không thể. Cả khoảng sân thênh thang với căn nhà lụp xụp chỉ khe khẽ thấy tiếng gió xào xạc.

Thấy mình bất ngờ có khách, bà Tuất lập cập đứng dậy, chân tay run bắn. Mãi khi tôi giới thiệu về chuyến viếng thăm đường đột của mình thì bà mới lẩy bẩy mời vào nhà.

Bà bảo, mấy năm nay các con không còn nhà bà ít khách. Và, hễ có khách thì y rằng là những người đến để tìm hiểu về ung thư, chứng bệnh khiến gia đình bà quạnh quẽ.

“Cứ nghĩ đến ung thư, cứ nghĩ đến các con là người tôi lại đứng không vững nữa. Khổ quá anh ạ, nhà tôi chết hết cả, tôi đông con mà giờ hóa ở một mình”, bà Tuất xúc động.

Mời tôi vào nhà, bà Tuất loay hoay tìm ghế. Tìm mãi mới thấy chiếc ghế khập khiễng, bà bảo tôi ngồi tạm. “Anh thông cảm cho tôi, nhà đến cái ghế cũng chả có nữa. Các con bệnh tình thế, mọi thứ cứ đội nón ra đi hết thôi”, giọng mệt mỏi, bà Tuất thanh minh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét